Chúa Khóc Chúa Cười
Chuyện thời bây giờ kể rằng, ở thung lũng điện tử Silicon, San Jose, California của Hoa Kỳ có một đôi vợ chồng, con trai tên Bòn, bốn tuổi, con gái tên Bon, mười tháng. Chồng là Kỹ Sư điện. Vợ làm Assembler trong hãng điện tử. Cả hai vợ chồng là những thành viên trung thành trong Ban Giáo Lý giáo xứ Việt Nam.
Trưa Chúa
Nhật, vợ chồng chim bố chim mẹ nuôi con. Trong khi chồng ru bé Bon ngủ, vợ cho thằng Bòn ăn cơm.
Ngồi trên ghế, thằng Bòn lúc lắc qua lại, hai chân đá vung vẩy,
đôi môi lúng búng ngậm chặt mỗi khi thìa cơm của mẹ đưa sát gần
miệng. Vợ dỗ dành con trai,
— Bòn hôm nay
ngoan nhỉ. Há to miệng ra, ăn thêm miếng cơm nữa nhé. Đó, đó, ngoan, Bòn ngoan quá.
Nghe mẹ khen,
thằng Bòn bùi tai, há miệng o tròn. Chỉ chờ có thế, vợ đẩy thìa
cơm vào miệng con trai. Trong khi đó, chồng đang đi chầm chầm
trong phòng khách, tay vỗ nhè nhẹ vào lưng của bé Bon, miệng ầu
ơ ví dầu, ru con ngủ,
Ầu ơ! Con tôi buồn ngủ buồn nghê,
Buồn ăn cơm nếp, cháo khê, thịt gà.
Đầu bé Bon
gục vào vai bố, cho nên chồng không biết cô con gái rượu đã
ngủ hay chưa. Quay sang vợ, chồng hỏi nho nhỏ,
— Em coi con
nó ngủ chưa?
Vợ quay lại
nhìn. Nhận ra đôi mắt to như hai hòn nhãn của bé Bon vẫn còn
đang mở lớn nhìn bầu trời xanh ngắt bên khung cửa sổ, vợ cười
khanh khách,
— Mắt mở
thao láo như thế kia thì ngủ nghê gì. Thôi, chịu khó bế con thêm một chút
nữa đi. Em cho thằng Bòn ăn xong, anh dẫn nó ra thư viện đọc
sách, để em ru bé Bon ngủ cho.
Vợ đá giò
lái,
— Chứ không,
cô bé này lột
xác giống y như bố. Ngủ không được là khóc om tỏi lên, gắt gỏng
cứ y như dùi đục chấm mắm tôm!
Chồng không
chịu thua, ăn nói trống không,
— Đương
nhiên. Con gái rượu của bố thì giống tính bố. Ngủ không được thì
gắt cứ như mắm tôm, nhưng khóc om tỏi lên thì không có giống
tính tôi đâu, cái này là giống tính ai đó. Vui thì không sao,
nhưng giận hờn thì nước mắt ngắn dài cứ y như, y như…
Chồng dừng
lại, tự nhiên ấp a ấp úng. Vợ nhìn chồng, giọng lạnh tanh,
— Sao đài
phát thanh lại ngưng phát sóng vậy? Hết tiền sở phí trả cho tổng
đài trung ương rồi hay sao?
Chồng gật
đầu, nhún nhường giải thích,
— Hết tiền sở
hụi rồi, cho nên đài ngưng phát sóng cho hạnh phúc lứa đôi đời
đời bền vững…
Chồng đổi đề
tài,
— À! Không
biết em có biết mấy ngày
hôm nay người ta bàn tán xôn xao vụ Đức Mẹ khóc không?
Bắt trúng
đài, vợ rộn ràng góp chuyện,
— Ừ, anh nói
đúng đó. Trong
hãng em nguyên một tuần lễ vừa rồi, em thấy bà con bàn
tán xôn xao dữ lắm. Có nơi nói Đức Mẹ khóc chảy máu, có
nơi người ta nói tượng Đức Mẹ chảy dầu. Thiệt tình em cũng hoang
mang ghê nơi. Em có cảm tưởng giống như tận thế tới nơi rồi.
Anh, anh nghĩ sao về vụ Đức Mẹ khóc?
Chồng lắc
đầu quầy quậy,
— Nhè ai
không hỏi, lại đi hỏi tui về chuyện Đức Mẹ khóc…
Chồng xuống
giọng, nói nho nhỏ,
— Hỏi tui bắt
cá football, bắt đội nào thì may ra…
Vợ cảnh cáo
chồng,
— Anh giỏi
lắm! Ăn nói báng bổ như vậy có ngày bị Chúa phạt thì đừng có
kêu…
Chồng rụt đầu
rụt cổ, điệu bộ sợ hãi,
— OK! OK! Mà
em thấy có lạ không? Đức Mẹ khóc thì thấy nhiều rồi, nhưng
sao không nghe thấy ai nói Chúa...khóc nhỉ?
Vợ đá giò
lái,
— Tưởng chi! Chúa khóc
hả? Nếu mà chịu
khó dậy sớm đi lễ, sáng nay anh đã có dịp lắng nghe bài Phúc Âm
Chúa khóc rồi(Luca
19:41-44).
Chồng khịt
khịt mũi,
— Ai chẳng
biết! Nhưng người ta
muốn nói là hiện tại, là bây giờ đây nè, chứ ai lại không biết
là Chúa đã từng khóc ở trong Phúc Âm.
Chồng lên
mặt,
— Cho người
đẹp thêm một chút kiến thức về Kinh Thánh nhé. Còn nhớ đoạn Chúa
Giêsu đứng khóc ngay trước mộ của ông Lazarô hay không? Câu “Và
Chúa Giêsu khóc” (Gioan 11:35), là câu ngắn nhất trong Kinh
Thánh đó.
Vợ đố vui để
học,
— Chồng tôi
có trí nhớ dai dữ, nhớ từng câu từng chữ. Vậy chứ anh có biết ở
trong Tân Ước có đoạn nào nói, “Và Chúa Giêsu cười” hay không?
Chồng nhíu
mày, suy nghĩ,
— “Và Chúa
Giêsu cười” thì không có, nhưng anh đoán trong tiệc cưới
Cana, bữa hôm đó Chúa Giêsu phải cất tiếng cười rồi,
(Gioan 2:1-11) bởi vì Chúa đang dự tiệc cưới mà. Phải không?
Chẳng lẽ đi ăn cưới mà lại vác mặt hầm hầm giống như nhà có
tang?
Vợ ngẫm nghĩ,
vặn hỏi,
—
Nhưng
cũng đâu có ai dám chắc là Chúa cười trong tiệc cưới Cana đâu.
Lỡ may bữa hôm đó Chúa không bật tiếng cười thì sao?
Chồng
như muốn đuối lý,
—
Thì ai biết đâu... Cái này cũng chỉ là đoán mà thôi.
Thằng Bòn bất
chợt chen vào câu chuyện,
— Mommy
ơi, sao Chúa khóc vậy?
Vợ trả lời
ngay,
— Chúa khóc
bởi vì người ta hư, không nghe Lời Chúa.
Thằng Bòn
ngơ ngác,
— Mommy
ơi, hư là gì hả mommy?
Vợ như người
vớ được vàng,
— Hư là…thí
dụ, mẹ nói Bòn há miệng ra để mẹ đút cơm cho con ăn, nhưng con
cứ ngậm chặt miệng lại. Như vậy là con hư, không nghe lời của mẹ
nói.
Nghe mẹ dụ, thằng Bòn tự động há to tròn miệng, âm
thanh lúng búng những hạt cơm đầy trong miệng,
— Mommy
ơi, Bòn mở miệng to như vầy, thì Bòn còn hư nữa không?
Cả chồng và
vợ đều bật cười trước cái miệng o tròn ngập cơm của con
thằng Bòn. Vợ nói,
— Mở
miệng to như vậy thì Bòn không hư nữa.
Vợ nương
theo đà gió dạy con,
— Thấy chưa? Con nghe lời mẹ, thì mẹ cười, bố cũng cười, và
Chúa lại càng cười vui nữa.
Chồng nhìn vợ
dụ con ăn cơm, mở miệng cười nho nhỏ, tay tiếp tục vỗ nhè nhẹ
vào lưng bé Bon, cố gắng ru con gái ngủ trưa,
— À ơi,
mommy lặn lội bờ ao,
Gánh gạo nuôi chồng tiếng khóc nỉ non…
--------------------------------------------
Lời Nguyện
Lạy Chúa, xin
dạy con biết nghe và sống Lời Chúa để Chúa thôi
khóc cho những lỗi lầm yếu đuối của con.
□
Nguyễn Trung Tây,
SVD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét