Ngày tết trong
gia đình của mỗi người dân Việt Nam đều có chưng một cây mai (người miến
Nam) hoặc cây đào (người miền Bắc). Có lẽ ngoài các cụ ra thì chắc
không ai nhớ được lý do vì sao mà cây mai và cây đào lại được chưng
trong nhà vào mỗi dịp Tết đến. Có người nói rằng cây mai là biểu tượng
cho sự mai mắn của một năm, còn cây đào thì được xem là một loại cây
dùng để trừ tà, đuổi quỷ mang lại sự an lành, hạnh phúc và thịnh vượng
cho gia chủ.
Như vậy cả cây mai và cây đào đều là những loại cây dân gian được yêu
chuộng và xem như biểu tượng của ngày tết vì những quan niệm tốt đẹp mà
người xưa đã định đặt cho hai loại cây này. Nhưng thật ra thì theo tự
nhiên thì hai loài cây này là hai loài thường nở hoa vào mùa xuân và
chiếm tỉ lệ đa số, nhất là vào ngày xưa, khi các loài hoa chưa được
phong phú và phổ biến như bây giờ nên hoa đào và hoa mai được xem là hai
loại hoa đặc trưng nở vào mùa xuân.
Hoa đào thì thích hợp với không khí lạnh của miền Bắc còn hoa mai thì
lại thích hợp với nhiệt độ nóng ở miền Nam nên hai loại hoa này sống
trên hai vùng miền khác nhau của nước ta và đặc biệt cùng trổ hoa vào
dịp cuối đông đầu xuân vô cùng rực rỡ và thơm ngát. Ngày tết, gia đình
nào cũng mua về một cây mai, cây đào hoặc một cành mai cành đào để cắm
hoặc chưng trong nhà cho có không khí ngày tết, nhưng thật ra cả cây mai
và cây đào hay hoa mai và hoa đào đều có một sự tích rất hay do người
xưa đặt ra để giải thích về nguồn gốc của hai loại hoa biểu tượng cho
mùa xuân này cũng như nói lên nỗi khát khao về một cuộc sống an bình, ấm
no, hạnh phúc của người xưa.
-------------------------------
Sự tích hoa đào miền Bắc
Ngày xưa, trên
ngọn núi Sóc Sơn có một cây đào rất to, trên cây đào có hai vị thần cai
quản, một vị tên là Trà, vị kia tên là Uất Lũy. Hai vị thần này có năng
lực xua đuổi tà ma nên xung quanh vùng không có ma quỷ nào dám xâm phạm
nên cuộc sống người dân nơi đây quanh năm luôn được an bình và sung túc.
Nhưng cứ đến ngày cuối năm, hai vị thần này phải về chầu trời nên ma
quỷ lại đến quấy phá cư dân trong vùng.
Sau khi quay về, nghe người dân báo lại sự việc, hai vị thần căn dặn
người dân: Từ nay về sau, khi đến dịp cuối năm chúng ta về chầu trời,
các người hãy bẻ nhánh cây đào có hoa mang về cắm trong nhà, ma quỷ thấy
cây hoa đào, tưởng có chúng ta ở đấy nên sẽ không đến quấy phá nữa. Thế
là người dân nghe lời hai vị thần, cứ đến ngày cuối năm lại bẻ nhánh
đào mang về nhà cắm trong lọ để trừ tà đuồi ma. Có người thì nhổ cả cây
mang về trồng trong nhà để mong là quanh năm sẽ không bị tà ma quấy phá.
--------------------------------
Sự tích cây mai miền Nam
Ngày xưa có một
cô gái tên Mai con một người thợ săn vốn rất gan dạ và can đảm. Năm lên
mười bốn, cô gái đã được cha đào luyện trở thành một nữ hiệp sĩ vô cùng
tài giỏi và tinh thông võ thuật. Lúc ấy có một con yêu tinh đến quấy
phá một làng nọ, dân làng treo giải ai giết được yêu tinh sẽ được thưởng
trọng hậu. Thế là hai cha con lên đường giết yêu tinh.
Sau khi giết được yêu tinh trở về, danh tiếng của hai cha con vang dội
và truyền rao khắp nơi. Vài năm sau người cha lâm bệnh nặng và sức khỏe
ngày một yếu đi. Còn cô con gái thì đã bước qua tuổi mười tám, sức khỏe
càng tăng lên gấp bội, võ thuật càng ngày càng tinh thông. Năm ấy yêu
tinh rắn lại xuất hiện ở một vùng nọ và dân làng đến khẩn khoàn hai cha
con đi giết yêu tinh. Trước khi con gái lên đường, người mẹ may cho cô
một bộ đồ gấm màu vàng rất đẹp và cô gái hứa ngày trở về sẽ mặc bộ đồ
vàng ấy cho mẹ nhìn thấy cô từ xa.
Sau đó hai cha con trèo non lội suối tìm cho ra yêu tinh để tiêu diệt
nó. Người cha vì sức yếu nên không phụ giúp được gì để cô con gái một
mình chống chọi với yêu tinh. Nhưng cuối cùng cô gái cũng giết được nó.
Nhưng rủi thay, trước khi chết, con yêu rắn đã vùng dậy dùng đuôi quấn
và xiết chết cô gái.
Cảm thương trước tấm lòng hiệp nghĩa của cô gái cũng như sự khóc lóc van
nài của người mẹ tội nghiệp nên ông Táo trong nhà đã khẩn khoản xin
Ngọc Hoàng cho cô gái được sống lại và trở về với gia đình trong chín
ngày. Thế là từ đó, cô gái được trở về nhà trong hình hài nguyên vẹn với
gia đình trong chín ngày (từ 28 tháng Chạp cho đến mồng 6 Tết thì biến
mất). Về sau khi cha mẹ và người thân của cô gái mất hết, cô gái không
trở về nhà nữa mà hóa thành một cây hoa mọc bên ngôi miếu mà người dân
đã lập nên để cúng bái cô. Thấy cây hoa lạ mọc lên bên miếu và cứ trổ
hoa vàng suốt chín ngày Tết nên dân làng lấy tên cô gái đặt cho cây hoa
ấy là cây hoa mai và chiết nhánh mang về trồng khắp nơi để trừ tà đuổi
quỷ, mang lại may mắn cho gia đình mỗi độ xuân về, năm hết tết đến.
Mặc dù chỉ là hai câu chuyện cổ tích dân gian, nhưng một phần nào đó đã
nói lên ước mơ và hoài bão thiết tha của người Việt xưa về một cuộc sống
an lành, ấm no, hạnh phúc. Đó là những mơ ước, những hoài bão mà con
người trong bất cứ thời đại nào cũng mong mỏi như vậy. Tuy bản thân cây
đào hay cây mai chỉ là thực vật và trổ hoa theo mùa chứ không có gì linh
thiêng cả, nhưng nếu đã là một di sản tinh thần của người Việt thì cũng
nên được bảo tồn và giữ gìn cho các thế hệ sau vì đó là những nét văn
hóa truyền thống đẹp và quý báu. Nó làm nên giá trị văn hóa Tết cổ
truyền của người Việt từ xa xưa cho đến tận hôm nay và mãi mãi về sau.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét